Đường đời đôi khi gập ghềnh, khúc khuỷu, quanh co, nhưng chỉ cần chúng ta nỗ lực, chăm chỉ, bước từng bước thật vững chãi, thì cuối cùng cũng đến lúc nhìn thấy bông hoa bừng sáng sau màn liễu u tối.
Thế gian ấm lạnh đều có, sau khi nếm đủ trăm vị, ta mới ngộ ra: Mọi việc phải coi nhẹ, tuỳ duyên mới có thể yên lòng.
Con đường nhân sinh, khó hay dễ cũng đều phải bước tiếp.
Đừng than mệt, vì chẳng ai gánh thay cho bạn.
Đừng yếu mềm, vì không ai kiên cường giúp bạn.
Đừng kêu oan, vì chẳng mấy ai an ủi bạn. Đừng đi quá xa mà quên cả lối về.
Đừng quá thực dụng, bạn sẽ rời xa chân lý.
Nghĩ thông một chút, rất nhiều việc không đáng để ta mãi canh cánh bên lòng.
Nhìn thoáng một chút, đừng quá bận tâm về vẻ mặt của người khác.
Đơn giản một chút, duyên hợp rồi duyên lại tan, chúng ta chẳng qua chỉ là khách qua đường đi lướt qua nhau.
Đời người như một bàn cờ, thắng thua bất định.
Đời người như một vở kịch, khóc khóc cười cười.
Hãy đi tốt nước cờ của mình, diễn trọn vai diễn của mình, sống một cuộc đời khoẻ mạnh, chân thực và bình thản.
Kỳ thực bầu trời luôn xanh thẳm, mây đen rồi cũng sẽ phải tan.
Kỳ thực biển không rộng, chỉ là bờ này nối bờ kia.
Kỳ thực nước mắt cũng có vị ngọt, ấy là khi bạn thuận lòng như ý.
Sinh mệnh ngắn ngủi, hà tất phải để tâm quá nhiều.
Cuộc sống không hề tuyệt vọng, chỉ là bạn nghĩ không thông.
Sự tình không có ngõ cụt, chỉ là người nhìn không thấu.
Đời người ngắn ngủi, đầy rẫy khổ đau, hà tất cứ mãi tiếc nuối. Sự tình nếu có thể coi nhẹ thì nơi nào cũng tràn ngập ánh ban mai.
Con người sống chỉ mong được thư nhàn một chút. Dẫu hôm qua, hôm nay, hay ngày mai, không phải chúng ta sống ngày nào biết ngày nấy, mà là sống hạnh phúc và biết ơn từng ngày.
Đời người dẫu huy hoàng, cũng sẽ có điều không như ý.
Cuộc sống dẫu tiêu diêu, cũng có thứ chẳng toại lòng.
Được mất còn phải do người, chứ không phải do riêng mình ta.
Kiếp người nhìn thoáng do ta, chứ chẳng phải chờ mong ở người.
Nhận xét
Đăng nhận xét