Chuyển đến nội dung chính

8 điều cần “hợp độ” để sống bình an, trường thọ

 8 điều cần “hợp độ” để sống bình an, trường thọ

Danh y Tôn Tư Mạc thời nhà Đường từng nói: “Không quá ưu tư, không quá giận dữ, không quá sầu bi, không quá sợ hãi, không quá ngang ngược, không quá nóng nảy, không quá vui mừng, không mang lòng thù hận thì tất sẽ trường thọ”. Ông cũng khuyên răn thế nhân rằng, làm người, đối nhân xử thế, dưỡng sinh đều phải chú trọng điều độ, lưu tâm đến 8 điều “đừng quá” sau:

🔻 1. Giận đừng quá độ

Cổ nhân có câu, trên đời việc đáng ghét nhất là việc ác nhưng vẫn chưa bằng nét mặt tức giận. Trong thế gian, chuyện tối hạ lưu chính là khiến người khác phải chứng kiến vẻ mặt tức giận của bản thân mình. Bởi vì im lặng giữ nét mặt tức giận còn khiến người khác khó chịu hơn những lời trách mắng.

Bởi vậy, khi trong lòng có điều khó chịu, phiền muộn dù thế nào cũng không nên tức giận. Tức giận sẽ làm tổn thương gan, ảnh hưởng xấu đến sức khỏe. Mỗi người cần phải học cách khống chế cảm xúc của mình, đề cao hàm dưỡng, lạc quan xử thế. Người luôn vui vẻ không chỉ sức khỏe, tinh thần tốt, trường thọ, mà người khác cũng nguyện ý kết giao.

🔻 2. Danh đừng quá cầu

Trong thế gian, danh lợi luôn là điều con người truy cầu nhưng cũng là khổ ải khôn cùng. Danh lợi khiến người ta luôn không thấy thỏa mãn, biết đủ mà “biết đủ” lại giống như một loại thuốc đem lại niềm vui, niềm hạnh phúc cho con người.

Lão Tử giảng trong Đạo Đức Kinh: “Phù duy bất tranh, cố vô vưu”, nghĩa là chính vì không tranh với ai, nên không ai oán trách. Nơi nhân thế ồn ào náo động, biết bao người vì tranh danh đoạt lợi mà gặp tai họa. Nhưng người ta thường quên rằng, danh lợi đến đến đi đi, không tồn tại lâu dài. Ai có thể xem nhẹ, dũng cảm buông bỏ thì lòng tự nhiên được an tĩnh.

🔻 3. Lợi đừng quá tham

Trang Tử giảng: “Kẻ coi trọng sinh mệnh, tuy phú quý nhưng không để sự cung dưỡng làm hại thân, tuy bần tiện nhưng không để cái lợi làm lụy hình hài. Người đời nay làm quan cao tước lớn, coi trọng sự mất chức tước. Thấy cái lợi mà khinh suất để mất thân mình, như vậy không phải là mê muội hay sao?” Ngạn ngữ phương Tây cũng có câu, tâm tham lam giống như đất cằn sỏi đá trong sa mạc, thấm hút hết thảy nước mưa mà không sinh sôi cỏ cây, làm lợi cho người khác.

Lão Tử giảng: “Nan đắc chi hóa, lệnh nhân hành phương” (của cải khó tìm khiến con người tranh giành mà gặp tai họa), Khổng Tử cũng giảng: “Vô dục tắc cương” (người không tham thì lúc nào cũng cương trực). Người tham lợi quá mức sẽ không biết điểm dừng, ngày đêm suy nghĩ đến cái lợi của bản thân, tính toán thiệt hơn, sống sẽ rất mệt mỏi. Tâm mệt mỏi, lo âu thì bệnh tật tự nhiên cũng xuất hiện. Khi ấy, cái được chẳng bù nổi cho cái mất.

🔻 4. Mặc đừng quá ấm

Danh y Cát Hồng thời Đông Tấn từng nói: “Đông bất dục cực ôn, hạ bất dục cùng lương; bất lộ ngọa tinh hạ, bất miên trung kiến kiên” tức là mùa đông chớ để quá ấm, mùa hè chớ để quá mát, đừng nằm ngoài loã thể dưới trăng sao, nằm ngủ chớ để lộ vai. Mặc quá ấm dễ bị cảm mạo, mặc quá lạnh dễ bị cảm lạnh.

🔻 5. Ăn đừng quá no

Danh y Cát Hồng cũng nói, đừng để quá đói mới ăn, ăn đừng quá no, đừng để quá khát mới uống, uống đừng quá nhiều, không đói chớ ép ăn, không khát chớ ép uống. Lúc không đói mà cố ép ăn thì tỳ lao tổn, còn khi không khát mà cố ép uống thì bao tử trướng. Sáng mùa đông đừng để bụng rỗng, còn tối mùa hạ đừng ăn quá no.

Khi ăn, ngũ vị chớ dùng thái quá bởi vì chua quá hại tỳ, đắng quá hại phổi, cay quá hại gan, mặn quá hại tim, ngọt quá hại thận, đó là cái lý tự nhiên của ngũ hành vậy. Những điều này có thể không nhìn thấy ngay cái hại nhưng về lâu dài sẽ bị tổn thọ.

🔻 6. Ở đừng quá rộng

Nhà cửa nên phù hợp với lượng người ở, không nên quá rộng. Phòng ốc nên là sạch sẽ, gọn gàng, không cần quá tráng lệ, xa hoa.

🔻 7. Làm việc đừng quá sức

Trong Nam Hoa Kinh, Trang Tử giảng: “Hình lao nhi bất hưu tắc tệ, tinh dụng nhi bất dĩ tắc lao, lao tắc kiệt”, tức là lao nhọc thân xác miệt mài thì sinh ra điều tệ hại, tinh lực dùng liên tục thì lao tổn. Hễ lao tổn thì kiệt quệ.

Sức người có hạn, cường độ làm việc cần có hạn độ, vượt quá hạn độ sẽ thương tổn thân thể. Khi thân thể mệt mỏi thì tinh thần cũng không thể thoải mái. Cho nên, cần kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, cho tâm linh một chút tĩnh tại.

🔻 8. Nhàn đừng quá mức

Một người quá an nhàn thì sẽ khó tránh khỏi ngồi không, không có việc gì làm, như thế sẽ dễ sinh ra tâm lý chán nản, thân thể yếu nhược, tinh thần uể oải. Cho nên, dù là ở nhà nhàn rỗi cũng phải thường xuyên tham gia các hoạt động, tản bộ, giao tiếp với bạn bè hay đọc sách, vẽ tranh… để động não, bảo trì tâm tình khoan khoái, trường thọ.

Trong cuộc sống hiện đại, rất nhiều người vì tham lam, ăn uống, chơi bời vô độ mà sinh ra bệnh tật thậm chí mất mạng. Vậy nên, cần chú trọng dinh dưỡng cho cơ thể phải thích hợp, điều độ, đừng quá xa hoa, thừa thãi. Đứng trước hỉ nộ ái ố  cần phải dùng tâm thái phù hợp để xử lý, có như vậy thì tâm mới khoái hoạt, trường thọ và cuộc đời mới bình an.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được ...

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người,...

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, l...