Chuyển đến nội dung chính

Cách nuôi dạy con thành tài của người xưa

 Cách nuôi dạy con thành tài của người xưa

Người xưa có nhiều cách nuôi dạy con rất đáng để người ngày nay suy ngẫm.

Trong cuốn ‘Cựu Ngũ Đại sử – Lưu Tán truyện‘ có chép, Lưu Tán, đại thần nhà Hậu Đường vào thời Ngũ Đại, người Ngụy Châu (huyện Ký, Hà Bắc ngày nay). Ông xuất thân từ tiến sĩ, vào triều làm quan, nhiều lần đảm nhiệm chức Trung thư xá nhân, Ngự sử trung thừa, Hình bộ thị lang. Lưu Tán làm quan, không thiên vị tình riêng, không a dua xu nịnh, nổi danh là người chính trực nghiêm minh.

Lưu Tán thành tài, không thể không nhắc đến sự giáo huấn nghiêm khắc của cha ông là Lưu Tần đối với ông. Khi Lưu Tán còn nhỏ, cha ông đang nhậm chức huyện lệnh. Yêu cầu của vị quan này đối với con trai là vô cùng nghiêm khắc. Khi Lưu Tán vừa đến tuổi đi học, cha ông liền dạy ông đọc những quyển sách cổ như “Thi Kinh”, “Thượng Thư” (Những sách này, nhìn từ thời hiện đại ngày nay thì chữ nghĩa vô cùng uyên thâm, nhưng lại là sách giáo khoa ắt phải học từ nhỏ của người xưa).

Để khích lệ con trai tốt hơn, Lưu Tần lại còn đặc biệt cho con trai mặc áo vải xanh mà những người đọc sách thời xưa mặc (vào thời đại phong kiến xưa, khi còn chưa có chế độ thi cử, người đọc sách mặc áo xanh; đến khi có chế độ thi cử, thì sau khi thi đậu tú tài, mới có thể mặc áo vải xanh).

Mỗi bữa mà hai cha con cùng ăn cơm, Lưu Tần tự mình ăn các món thịt trên mâm cơm, và luôn chuẩn bị một vài món khác như dưa cải cho con trai ăn. Ông nói với con trai rằng: “Món thịt là bổng lộc triều đình ban cho cha, là tự bản thân cha kiếm được. Nếu như con cũng muốn ăn thịt, thì cần phải chuyên cần đọc sách, sau này nhất định cũng có thể tự mình kiếm một phần bổng lộc, vậy thì có thịt ăn rồi. Bổng lộc của cha, không phải là thứ để con thừa hưởng”.

Lưu Tần dùng phương pháp như vậy để giáo huấn, khích lệ con trai. Có người nhìn thấy thế sẽ cảm thấy cách làm này có phần không hợp tình người, nhưng đối với Lưu Tán đã khởi tác dụng khích lệ rất lớn.

Lưu Tán dưới sự rèn giũa bởi phương pháp giáo dục này của cha mình, học hành hết sức chuyên cần. Khi ông hơn 20 tuổi, thì tài năng văn chương đã vô cùng đặc biệt. Đến hơn 30 tuổi, đã thi đậu tiến sĩ.

 *****

Người hiện đại ngày nay khi đọc câu chuyện này, rất nhiều người có thể sẽ không đồng tình với phương pháp giáo dục con của Lưu Tần, cho rằng thật quá khắt nghiệt. Tuy nhiên, câu chuyện cũng thật đáng để chúng ta phải suy ngẫm.

Các bậc cha mẹ ngày nay dường như đã quá cưng chiều con cái mình, biến những đứa trẻ trở thành những cậu ấm cô chiêu. Hơn nữa, cha mẹ ngày nay cũng hàng ngày ra sức “làm trâu làm ngựa” kiếm thật nhiều tiền tài, bổng lộc, với mục đích “để lại cho con mình thừa hưởng”. Như vậy, cha mẹ vô hình chung đã khiến những đứa trẻ trở thành những kẻ vô dụng, chỉ biết ỷ lại, trông chờ vào tài vật của cha mẹ, mà không có ý thức trách nhiệm với chính bản thân mình.

Vậy nên, câu nói của Lưu Tần dạy con “Bổng lộc của cha, không phải là thứ để con thừa hưởng”, quả rất thâm thúy, sâu xa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được ...

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người,...

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, l...