Miệt mài tìm kiếm thuật dưỡng sinh, kỳ nhân đã hiểu được đạo của trường thọ
Thời nhà Minh, có một người trường thọ tên là Vương Sĩ Năng. Theo ghi chép trong “Canh Tỵ biên”, Vương Sĩ Năng là người Hải Châu, ông sinh ra vào thời nhà Nguyên năm Chí Chính thứ 24 (năm 1364), đến năm Thành Hóa Quý Mão (năm 1483), lúc này ông đã 120 tuổi. Minh Hiến Tông hạ chiếu mời Vương Sĩ Năng vào cung, hỏi han về đạo dưỡng sinh của ông.
Vương Sĩ Năng từ nhỏ đã có hứng thú với thuật dưỡng sinh trường sinh, từng rời bỏ quê hương để du ngoạn tứ phương tìm kiếm danh sư.
Có một năm, Vương Sĩ Năng đến Tứ Xuyên, nghe nói trên núi Tuyết Sơn có một cụ già thần kỳ đang cư ngụ, thế là bái mộ danh tiếng liền đến kính thăm.
Vương Sĩ Năng nhìn thấy cụ già khoác áo nỉ, nằm ở trên giường. Hình dáng cụ già thấp bé, nhưng diện mạo ngũ quan và chân tay lại như trẻ sơ sinh. Vương Sĩ Năng kính cẩn lễ bái, nhưng cụ già không trả lời. Vương Sĩ Năng một lòng muốn học đạo, nên can tâm tình nguyện hầu hạ cụ già.
Cụ già ăn rất ít, ở bên cạnh ghế ngồi có một cái túi, bên trong đựng một thứ trông giống như mì khô. Thỉnh thoảng, mang ra ăn một chút, hoặc là uống 1, 2 thâng nước suối từ khe núi.
Vương Sĩ Năng ở mấy ngày, số ngũ cốc mang theo đã ăn hết, liền quỳ trước mặt cụ già xin đồ ăn. Cụ già liền đem đồ ở trong túi chia cho ông. Sĩ Năng nếm thử một miếng, thấy vừa đắng vừa chát, quả thực là nuốt không trôi, đành phải vào trong núi nhặt quả dại, đào rễ củ rau rừng ăn chống đói.
Ở trên núi 3 năm, Vương Sĩ Năng rất cần mẫn hầu hạ cụ già, mặc dù vất vả nhưng ông không hề kêu than. Cụ già thương hại ông, một hôm liền nói: “Ta có thể truyền đạo cho người rồi. Ngươi cuối cùng rồi cũng phải xuất sơn. Sau này, nếu như không phải người có căn khí tốt, thì không được tùy tiện truyền thụ.”
Lập tức cụ già truyền thụ cho Vương Sĩ Năng phương pháp tu đạo trường sinh. Sau khi Vương Sĩ Năng học thành công, bèn nói lời từ biệt.
Rất lâu sau đó, Vương Sĩ Năng đến Tế Ninh, sống trong một ngõ sâu heo hút ở bên ngoài phía Đông thành, hàng ngày hầu như không ăn thức ăn chín của nhân gian, chỉ ăn mấy quả táo, mấy cọng rau xanh, thậm chí hiếm khi uống nước.
Mặc dù đầu Vương Sĩ Năng bạc trắng, nhưng da dẻ mịn màng như một đứa trẻ, mọi người lúc bấy giờ đều cảm thấy ông kỳ lạ khác thường.
Vương Tuyên – Chỉ huy sứ Tế Ninh cũng là người Hải Châu, nghe nói có người đồng hương kỳ lạ như vậy, đặc biệt đến bái kiến. Khi biết tên của Vương Sĩ Năng, Vương Tuyên kinh ngạc nói: “Ta nghe tổ tiên nói, ta có một vị thúc tổ tên là Vương Sĩ Năng, từ nhỏ đã yêu thích Đạo mà bỏ nhà đi, không ai biết thúc ấy đi đâu, không phải chính là ngài đó chứ?”.
Hỏi han chuyện nhà cửa ngày xưa, câu trả lời của Vương Sĩ Năng và những gì mà Vương Tuyên biết đều trùng khớp. Sau đó, Vương Tuyên ngày nào cũng đến thăm Vương Sĩ Năng. Mọi người trong Huyện nghe chuyện, lũ lượt kéo đến biếu tặng quà, Vương Sĩ Năng đều cảm ơn và từ chối không nhận.
Một hôm, Vương Tuyên dẫn theo một quan viên đến gặp Vương Sĩ Năng. Vị quan viên muốn học một chút Đạo thuật, Vương Sĩ Năng nhìn tướng mạo của người đó và nói: “Ngươi chìm đắm vào thanh sắc, ngày nào cũng làm chuyện phóng đãng, không thể là đệ tử của ta được!”. Vị quan viên đó vô cùng xấu hổ.
Sau đó vị quan viên này đã dâng tấu sớ lên triều đình, tiến cử Vương Sĩ Năng. Triều đình hạ lệnh các quan viên Sơn Đông phải chuẩn bị xe ngựa nghênh đón Vương Sĩ Năng vào kinh gặp thánh thượng. Vương Hiến Tông tiếp đón ông rất long trọng, còn trọng thưởng.
Vương Sĩ Năng sống trong ngõ sâu heo hút, ngày nào cũng nhắm mắt dưỡng thần, khoan thai tĩnh tọa. Mỗi lần có khách đến thăm, những lời răn dạy ông nói nhiều nhất với khách đó là: “Phải tĩnh tọa, tĩnh tâm ít dục vọng…”
Năm Bính Ngọ (năm 1486) tiên sinh Dương Nam Phong vì công vụ nên ghé qua Tế Ninh, cải trang đến thăm hỏi Vương Sĩ Năng, thấy ông đang mặc bộ thiền y màu trắng, ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ.
Lúc này Vương Sĩ Năng đã 123 tuổi, nhưng trông như người mới 40-50 tuổi. Dương Nam Phong muốn thỉnh giáo Đạo trường thọ của Vương Sĩ Năng, Vương Sĩ Năng nói: “Cũng không có phương pháp gì đặc biệt, chỉ có không sắc dục, không tính toán, không tranh giành, không tức giận”. Dương Nam Phong cảm khái tán thán, cáo từ về nhà.
Nhận xét
Đăng nhận xét