Chuyển đến nội dung chính

Nhân gian 3000 phiền não, cười nhẹ một cái đường sẽ thênh thang

 Nhân gian 3000 phiền não, cười nhẹ một cái đường sẽ thênh thang

Trên con đường nhân sinh, phiền não là điều dĩ nhiên, hãy bình thản đón nhận thì tâm sẽ an yên, biết buông bỏ thì sẽ được giải thoát. Thay vì mang theo ba ngàn phiền não, chi bằng nhặt lấy cành hoa và nở nụ cười…

Một nhà hiền triết từng nói, một nhánh hoa là một thiên đường, một ngọn cỏ là một thế giới; một cành cây một bồ đề, một miếng đất một Như Lai; một phương hướng một Tịnh Độ, một nụ cười một trần duyên.

Trải qua những năm tháng núi trùng nước điệp, luôn có phong ba bão táp, trôi nổi lênh đênh. Là ánh dương dạy chúng ta phải dũng cảm kiên cường, phải đón nhận và trưởng thành, để mọi con đường ta bước qua đều có những kỳ vọng. 

Thay vì phiền não, chi bằng nhặt lấy cành hoa và nở nụ cười…

Có một người tiều phu cả ngày cứ than ngắn thở dài, phát sầu vì lương thực mùa thu và bông vải mùa đông.

Có người hỏi vị tiều phu: “Ông đã trồng lúa chưa?”

Tiều phu: “Chưa, tôi sợ trời không mưa”.

Người đó hỏi: “Vậy ông đã trồng bông chưa?”

Tiều phu: “Chưa, tôi lo sâu sẽ ăn bông”.

Người đó lại hỏi: “Vậy ông đã trồng gì rồi?”

Tiều phu: “Chưa trồng gì cả, tôi muốn bảo đảm an toàn”.

Người đó liền nói: “Thật ra ông nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, chi bằng bây giờ trồng lúa trồng bông, đến mùa thu mùa đông không cần phải lo đói rét”.

Đúng vậy, con người hay phiền não là vì nghĩ quá nhiều…

Phiền não của vị tiều phu ở chỗ không bắt tay hành động, cứ lo lắng suy nghĩ những gian nan khổ cực có khả năng xuất hiện, nhưng vấn đề xuất hiện ở trước mắt thì lại không tìm cách để giải quyết, chỉ đứng yên tại chỗ buồn rầu.

Khi chúng ta vừa nghĩ ra, thì phải đi hành động, chúng ta sẽ phát hiện những chuyện khi ấy không khó khăn như trong tưởng tượng.

Nghĩ thông suốt chính là Tịnh Độ, nghĩ không thông chính là địa ngục

Có một chàng thanh niên thỉnh cầu vị đạo sĩ: “Sư phụ, có người nói con là thiên tài, cũng có người mắng con là đồ ngốc, theo người thì sao?”

“Con thấy bản thân mình thế nào?” – Đạo sĩ hỏi ngược lại, chàng thanh niên ngơ ngác.

Vị đạo sĩ tiếp tục nói: “Ví như một cân gạo, trong mắt tiệm bánh là bánh nướng, trong mắt tiệm rượu thì là rượu ngon, trong mắt kẻ ăn xin chính là một bữa cơm cứu mạng. Gạo vẫn chỉ là gạo, không thay đổi gì cả”.

Chàng thanh niên chợt bừng tỉnh, hóa ra cùng là một chuyện hoặc cùng một vật, nhưng đối với những người khác nhau thì sẽ có những cách dùng khác nhau, và có những ý kiến khác nhau.

Trên đường đời, chúng ta gặp những chuyện phiền não, dễ dàng bị cuốn vào những mớ bòng bong rắc rối khó gỡ, tựa như có rất nhiều thứ không thể thông suốt.

Nhưng nếu đặt những chuyện rắc rối đó qua một bên, đợi đến khi bản thân đã bình tâm trở lại để phân tích thật kỹ càng, thay đổi cách suy nghĩ, đưa ra kết luận, lúc này chúng ta sẽ thật sự thấu hiểu được cái gì gọi là “bừng tỉnh”.

Chuyện có lớn, ngày mai cũng chỉ là một câu chuyện

Thế giới này có rất nhiều thứ bất đắc dĩ, vô số những thứ không biết phải làm sao, dù có thế nào, khi cần mỉm cười thì hãy mỉm cười. Thứ đã qua, dù không như ý muốn cũng hãy để nó trôi qua thôi, nghĩ nhiều cũng không có gì tốt.

Có một người đàn ông đang bế tắc, đứng trên vách núi buông thả cuộc đời, đúng lúc có một vị cao tăng đi ngang qua, bèn hỏi người đàn ông: “Tại sao anh lại coi thường mạng sống như thế, có chuyện gì không thể giải quyết sao?”

Người đàn ông nói: “Cấp trên của tôi mắng tôi không phải vàng, bồi dưỡng 10 năm trời vẫn không thể tỏa sáng; vợ tôi chê tôi nghèo, bùn nhão không thể trét tường. Tôi trải qua 10 năm như thế này, những buồn phiền khiến tôi thấy mệt mỏi, tôi không thể chịu đựng được nữa, chỉ muốn chết để giải thoát”.

Vị cao tăng lại hỏi: “Anh cảm thấy một thỏi vàng tốt, hay một mớ bùn tốt?”. Người đàn ông trả lời: “Đương nhiên là vàng rồi!”

Vị cao tăng cười đáp: “Nhưng nếu như anh là một hạt giống thì sao?”. Người đàn ông chợt bừng tỉnh, chầm chậm bước xuống khỏi vách núi.

Nếu như bạn là một hạt giống, không có đất và nước, cho dù bạn có được đặt trên núi vàng núi bạc, bạn cũng không thể sinh trưởng phát triển, chỉ có ở trong bùn đất, bạn mới thật sự có giá trị chân thật nhất của bản thân.

Thế giới có nhiều chuyện phiền não, đa phần đều là do chúng ta nghĩ không thông. Chỉ cần bản thân nghĩ thông suốt, bạn sẽ phát hiện ra, vốn dĩ thế giới này không có tốt xấu tuyệt đối, chỉ cần tìm đúng vị trí của bản thân, tìm đúng thứ thích hợp với mình là tốt nhất.

Đời người vô thường, lòng người biến hóa, hà tất phải day dứt vì những thứ chẳng đáng gì? Hãy lãnh đạm, là thật là giả đều chẳng sao; hãy buông bỏ, thành bại được mất cũng không có là gì to tát.

Hồng trần rối loạn, bình tĩnh giúp chúng ta nhìn được cảnh đẹp, trái tim rộng mở, giúp chúng ta phóng khoáng hơn. Tâm nếu yên tĩnh, mỗi bước đều vui vẻ, buông bỏ phiền não, nhẹ nhàng tiến về trước, hồng trần sâu thẳm, sẽ luôn nhìn thấy được cảnh đẹp.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được ...

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người,...

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, l...