Chuyển đến nội dung chính

Một câu hỏi của vị hòa thượng đã nói rõ nguồn gốc thiên đường và địa ngục

 Một câu hỏi của vị hòa thượng đã nói rõ nguồn gốc thiên đường và địa ngục

Lão hòa thượng đứng giữa đường hỏi ngược lại vị tướng quân: “Ngài đang vội vã lên thiên đường hay xuống địa ngục?” Câu hỏi đã khiến vị tướng quân chợt bừng tỉnh, trong phút chốc đã giải thích được nguồn gốc tồn tại của thiên đường và địa ngục…

Ngày hôm đó rất nóng, không có một chút gió nào, cỏ trên con đường núi gồ ghề dường như bị mặt trời nướng cháy đến không còn chút sức lực nào, nó mềm nhũn ra dính hết vào mặt đất. Ở phía bên kia con đường là một tảng đá dốc lên trên như muốn sưng phồng. Thỉnh thoảng lại có tiếng chim, nhưng không có chú chim nào chịu đến bìa rừng này bay lượn vào buổi trưa nóng nực như vậy cả.

Phía xa xa có hai người đang cưỡi ngựa xông tới, bụi bặm bay lên, tiếng gót ngựa lanh lảnh vang lên vô cùng rõ ràng trên con đường núi hoang vắng. Chỉ nhìn thấy một người đàn ông chạy ở phía trước, nhìn vào chiếc mũ đội đầu có lông khổng tước và hoa văn thêu trên chiếc áo choàng thì có thể đoán ra đây là một vị tướng quân trong triều, theo sau ông có lẽ là một tùy tùng.

Hai người, một chủ một tớ trông rất vội vàng hối hả. Có lẽ do thời tiết quá oi bức hay cũng có thể là những chuyện trong lòng khiến người ta phiền não, nên dù mồ hôi chảy xuống mặt, vị tướng quân còn không có thời gian để lau nữa.

Lúc tướng quân đang chạy, thì thấy ở phía trước có một người, dáng vẻ bước đi trên con đường núi hẹp hết sức chậm chạp thong thả, như thể ông ta không nghe thấy tiếng gót ngựa giòn giã đang dần tiến đến từ phía sau mình, nghiễm nhiên không hề có ý định tránh đường.

Lão hòa thượng đứng giữa đường hỏi ngược lại vị tướng quân: “Ngài đang vội vã lên thiên đường hay xuống địa ngục?” Câu hỏi đã khiến vị tướng quân chợt bừng tỉnh, trong phút chốc đã giải thích được nguồn gốc tồn tại của thiên đường và địa ngục…

Ngày hôm đó rất nóng, không có một chút gió nào, cỏ trên con đường núi gồ ghề dường như bị mặt trời nướng cháy đến không còn chút sức lực nào, nó mềm nhũn ra dính hết vào mặt đất. Ở phía bên kia con đường là một tảng đá dốc lên trên như muốn sưng phồng. Thỉnh thoảng lại có tiếng chim, nhưng không có chú chim nào chịu đến bìa rừng này bay lượn vào buổi trưa nóng nực như vậy cả.

Phía xa xa có hai người đang cưỡi ngựa xông tới, bụi bặm bay lên, tiếng gót ngựa lanh lảnh vang lên vô cùng rõ ràng trên con đường núi hoang vắng. Chỉ nhìn thấy một người đàn ông chạy ở phía trước, nhìn vào chiếc mũ đội đầu có lông khổng tước và hoa văn thêu trên chiếc áo choàng thì có thể đoán ra đây là một vị tướng quân trong triều, theo sau ông có lẽ là một tùy tùng.

Hai người, một chủ một tớ trông rất vội vàng hối hả. Có lẽ do thời tiết quá oi bức hay cũng có thể là những chuyện trong lòng khiến người ta phiền não, nên dù mồ hôi chảy xuống mặt, vị tướng quân còn không có thời gian để lau nữa.

Lúc tướng quân đang chạy, thì thấy ở phía trước có một người, dáng vẻ bước đi trên con đường núi hẹp hết sức chậm chạp thong thả, như thể ông ta không nghe thấy tiếng gót ngựa giòn giã đang dần tiến đến từ phía sau mình, nghiễm nhiên không hề có ý định tránh đường.

Vị tướng quân tiến gần hơn tới người này, và nhận ra đó là một hòa thượng, là một người tu hành. Nghĩ rằng mình ngồi trên lưng ngựa mà hét lên bảo hòa thượng nhường đường thì thật thất lễ, thế là tướng quân đành phải ghì chặt dây cương vào phút cuối cùng.

Con ngựa đang chạy bước điên cuồng đột nhiên bị chủ nhân ghì chặt dây cương, hai chân trước của nó nhấc bổng lên trời, hí lên một tiếng rồi dừng lại.

Mặc dù vị tướng quân cảm thấy mình nên giữ lễ nghĩa, nhưng vẫn cảm thấy có chút tức giận đối với vị hòa thượng cứng đầu này. Nhảy xuống ngựa, ông cầm lấy roi ngựa trong tay và tiến về phía trước, nóng mặt hỏi rằng: “Hòa thượng kia, sao ông lại nghênh ngang chặn giữa đường như vậy?”

Vị hòa thượng quay người lại, chậm rãi nhìn tướng quân khắp từ đầu đến chân hai lần, buột ra một câu: “Ngài vội vã như vậy, là để đi đến thiên đường hay là xuống địa ngục vậy?”

Câu nói thô lỗ và khiêu khích vừa thốt ra, đã khiến tên tùy tùng bên cạnh không thể chịu được, liền bước lên trước để đánh vị hòa thượng này, nhưng vị tướng quân kia đã ngăn anh ta lại. Câu hỏi của hòa thượng này dường như khiến vị tướng quân suốt một chặng đường đi vội vã cảm thấy bất ngờ, nó đã khiến ông bình tĩnh lại.

Thế rồi tướng quân nói: “Hòa thượng kia, thiên đường mà ngài nói đang ở đâu, còn địa ngục thì ở nơi nào vậy?”

Vị hòa thượng lại chậm rãi nhìn vào người đàn ông đứng phía trước một cái và hỏi: “Vậy cho ta hỏi, ngài đang làm chức vụ gì?”. Vị tướng quân nghe xong câu hỏi này cảm thấy rất tự hào, nên hơi nâng cao giọng lên đáp 2 chữ: “Tướng quân”.

Vị hòa thượng nghe xong liền tỏ vẻ mặt ngạc nhiên, có chút hào hứng mà lớn tiếng: “Ngài là tướng quân ư? Thực không biết rằng kẻ ngốc nào đã chọn ngài, để loại người như ngài làm tướng quân vậy chứ! Nhìn ngài cứ như một tên ngốc không biết gì cả vậy”.

Một câu nói giữa buổi trưa oi ả đã khiến vị tướng quân tức giận không thể thốt nên lời, “xẹt xẹt” một tiếng, một lưỡi đao được rút ra kề ngay lên cổ của hòa thượng.

Tướng quân trợn mắt lên, tức giận quát rằng: “Ông là một tên hòa thượng thối, ta và ông không quen biết nhau, sao ông lại có thể vô lễ như vậy, có tin rằng bổn tướng quân một đao chém chết ông không?”

Mặt hòa thượng không hề biến sắc, không nhìn vào vị tướng quân đang tức giận đùng đùng kia, chỉ nhìn chằm chằm vào lưỡi đao, nói: “Ngài cũng có một thanh đao ư? Ha ha, nhưng thanh đao của ngài quá cùn, vốn dĩ là không chặt nổi chiếc đầu của bần tăng đâu”. Rồi chắp hai bàn tay lại với nhau nói: “Cánh cửa địa ngục từ giờ đã được mở về phía ngài”.

Vừa nghe xong, vị tướng quân ngay lập tức đặt thanh đao trong tay xuống, ngại ngùng cười ha ha rồi nói: “Khi con người bắt đầu khởi cái tâm làm ác, thì cánh cửa địa ngục sẽ được mở ra, lời giải thích của ông rất có lý”. Vị tướng quân cũng chắp tay và cúi mình hành lễ với vị hòa thượng: “Tại hạ bái phục ngài”.

Lúc này, vị hòa thượng cũng từ tốn nói với vị tướng quân rằng: “Tướng quân à, khi ngài đặt thanh đao xuống, khi biết khiêm nhường, từ bi, thì cánh cửa thiên đường đã được mở ra rồi đó”.

Một luồng gió mát thổi nhẹ qua khu rừng, phá tan cái nóng oi ả của buổi trưa hôm ấy…

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được ...

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người,...

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, l...