Thi tiên Lý Bạch: Trời sinh thân ta, ắt có chỗ dùng
Mặc dù trong cuộc sống vô thường này, rất nhiều khổ nạn khi quay đầu nhìn lại thì chẳng còn đáng kể gì, chỉ chớp mắt là vượt qua, nhưng cho dù hiểu được điều ấy thì đại đa số mọi người khi gặp cảnh khốn nguy đều không thể buông bỏ được những áp lực tinh thần trong nội tâm mình. Thế nhân thường sống một cách sầu lo, thậm chí có người liều mạng truy cầu tiền tài, liều mạng truy cầu chức tước, cuối cùng bị cuốn trong dòng chảy xã hội mà không nhận ra được ý nghĩa của nhân sinh, không nhận ra được nội hàm cao hơn của sinh mệnh. “Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tẫn hoàn phục lai”, Trời cao sinh thân ta, ban cho ta tài năng thì ắt sẽ dùng đến, nghìn vàng dù có mất đi rồi thì cũng sẽ quay trở lại với ta..
“Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tẫn hoàn phục lai”, hai câu thơ có khí phách hào sảng này đến từ bài thơ nổi tiếng “Tương tiến tửu” của thi tiên Lý Bạch. Trong thơ, Lý Bạch bàn rằng khi nào đắc ý thì hãy cứ nên hưởng thú vui đắc ý, chớ nên để chén vàng trống rỗng trước vầng trăng, Trời sinh ra ta, đã có tài thì ắt có dùng, còn như chuyện được mất, như danh lợi kia, chúng có là gì đâu?
Có lẽ ai ai cũng đã từng nghe đến Lý Bạch, thi nhân nổi tiếng thời thịnh Đường. Ông có vị trí quan trọng và tầm ảnh hưởng sâu rộng trong lịch sử phát triển của thi ca. Đặc điểm nổi bật của thơ Lý Bạch là sự tưởng tượng huyền diệu, biến hóa tự do, hình thành nên phong cách thơ hùng mạnh, đặc sắc, phóng khoáng tự nhiên.
Câu danh ngôn “Trời sinh thân ta, ắt có chỗ dùng” trong bài thơ này cho thấy Lý Bạch dù bị cản trở trong chốn quan trường nhưng vẫn tràn ngập tin tưởng đối với bản thân, lạc quan đối với tương lai. Ông cho rằng tài năng của bản thân cuối cùng sẽ được phát huy, được thi triển, mặc cho số phận có nghiệt ngã ra sao. Đây là lời khẳng định thể hiện ra sức sống ngoan cường và khí chất hào sảng cao thượng của nhà thơ. Đồng thời, nó cũng khơi dậy tinh thần nghĩa hiệp của nhiều văn nhân mặc khách, thôi thúc mọi người phấn chấn hướng về phía trước, không sầu bi với những điều được mất trước mắt.
Lịch sử xưa nay có rất nhiều Thánh hiền và vĩ nhân cho dù ở trong hoàn cảnh bần cùng, không quyền không thế nhưng cũng không bị sa ngã, đánh mất bản thân mình. Như Khổng Tử cả đời làm quan không được bao lâu, đi chu du khắp thiên hạ cũng không có minh quân tin dùng, cuối cùng về mở trường dạy học. Cuộc sống dù nghèo khó nhưng không thể diệt trừ được ý chí truyền Đạo của ông. Ông đã để lại cho đời sau quy phạm làm người và di sản văn hóa phong phú.
Bản thân Lý Bạch là người phóng khoáng, không màng danh lợi. Thời gian ông ra làm quan cũng rất ngắn. Nhưng ông để lại cho hậu thế những câu danh ngôn và những vần thơ bất hủ. Thi nhân điền viên Đào Uyên Minh lại càng xuất tục hơn, vì giữ phẩm giá thanh cao, ông thà từ quan chứ không chịu hạ mình trước tiểu nhân, không chịu khom lưng vì năm đấu gạo. Cảnh giới tư tưởng của vĩ nhân đã ở ngay trong chính khổ nạn mà thăng hoa.
Kỳ thực, con người sống trên đời thật khó mà ly khai khỏi tiền tài lợi ích. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, một người cho dù có tích lũy được bao nhiêu tiền của đi nữa, khi rời khỏi thế gian thì một đồng cũng không mang theo được. Bởi vậy nếu theo đuổi đồng tiền một cách mù quáng thì người ta sẽ đánh mất đi ý nghĩa của sinh mệnh, giá trị của cuộc sống.
Cả Đạo gia, Phật gia và Nho gia đều cho rằng con người sống trên đời, quý nhất là ở chỗ tu đức. Ý nghĩa của cuộc sống nằm ở sự thăng hoa và trở về bản nguyên, gọi là phản bổn quy chân. Bởi vậy, có tiền bạc quyền thế cũng không phải là tiêu chí thành công của đời người. Một người cho dù cuộc đời không có tiền tài hoặc có ít tiền tài thì cũng chỉ khiến cuộc sống thực tế của họ trở nên khó khăn chứ không thể cản trở sự thăng hoa của sinh mệnh.
“Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng”, cuộc đời của một người là thành công hay không cũng không phải là dựa vào tiền tài họ có được bao nhiêu hay quyền lực lớn nhỏ ra sao mà quyết định mà là ở chỗ cảnh giới tư tưởng của họ có thực sự được thăng hoa trong một kiếp sống hữu hạn này hay không. Một người nếu muốn sống một cách tiêu sái, phóng khoáng thì nhất định phải phá vỡ được sự trói buộc của tiền tài, không để bản thân bị tiền tài thao túng chi phối. Dùng tâm thái “Trời sinh thân ta ắt có chỗ dùng, nghìn vàng tán hết rồi lại đến” để đối mặt với áp lực cuộc sống, tích đức làm việc thiện, tu tâm dưỡng tính, nhân phẩm chân thành, tâm tính thiện lương cùng với tấm lòng khoan dung thì nhất định có thể tạo dựng một tương lai tốt đẹp cho chính bản thân mình.
Nhận xét
Đăng nhận xét