Sinh mệnh con người đến từ đâu?
Dưới vầng trăng sáng trên bầu trời, khi những ánh sáng bạc đã gột rửa sạch vẻ phồn hoa, những tài tử thất vọng, những thương nhân bận rộn, những nông phu mệt mỏi, những người đắc ý chốn quan trường, trong lúc vô tình ngẩng nhìn lên. Ánh trăng sáng trong từ bầu trời đêm sâu thẳm nhẹ nhàng trôi dạt xuống nhân gian, chảy chầm chậm, thấm đượm vào lòng người, làm phẳng lặng những nhấp nhô của hỷ – nộ – ai – lạc, trong khoảnh khắc, liên thông đến một trạng thái bình lặng bất tận tự cổ chí kim.
Tiếp theo đó là một lời than thở nhẹ nhàng xưa cũ: “Tôi là ai? tôi từ đâu đến? biết sẽ đi đâu về đâu?“.
Tiếng thở dài này trải qua năm tháng bể dâu dài đằng đẵng, sông cạn đá mòn, cuối cùng rồi cũng vọng đến nơi mà bạn, tôi, và tất cả chúng ta đang cùng ngước nhìn vần trăng sáng dưới bầu trời đêm. Tuy vậy, chẳng ai ngờ được rằng không phải chỗ thanh đăng cổ phật, cũng chẳng phải nơi chuông trống sớm hôm, mà là tại sâu trong cõi hồng trần cuồn cuộn, cuối cùng cũng có người nghe thấy được tiếng vọng hồi đáp cho sự chờ đợi mong mỏi từ vạn cổ của sinh mệnh.
Đó là lời hồi đáp như thế nào?
Khi chúng ta đi qua những năm tháng gian nan, bất chợt ngoảnh đầu nhìn lại sẽ nhận thức được những điều bao hàm trong đó, những điều chúng ta vĩnh viễn không cách nào hiểu rõ được hoàn toàn, có trí huệ thâm sâu hơn cả bầu trời, có từ bi hồng đại to lớn hơn cả bầu trời. Đó là điều mà lần đầu tiên trong lịch sử từ xưa đến nay, mở ra quá trình đắc độ thực sự của sinh mệnh. Đối với con người mai sau mà nói, giai đoạn lịch sử này sẽ là câu chuyện thần thoại tương truyền đời đời của họ.
Nhận xét
Đăng nhận xét