Chuyển đến nội dung chính

BẬC CAO NHÂN LUÔN BIẾT CÁCH THU LẠI ÁNH HÀO QUANG CỦA CHÍNH MÌNH

 BẬC CAO NHÂN LUÔN BIẾT CÁCH THU LẠI ÁNH HÀO QUANG CỦA CHÍNH MÌNH

Người xưa thường nói, Thiên ngoại hữu Thiên, nhân ngoại hữu nhân. Nếu một người mà tư tưởng bị giới hạn ở một ngưỡng nào đó, thì quả thật đáng tiếc. Ai có thể nhìn xa hơn một chút, ắt sẽ có thể thoát khỏi sự hạn chế của bản thân, sinh mệnh cũng đạt đến một cảnh giới cao hơn.

Tả Tông Đường (1812-1885) là một nhân vật lịch sử thời nhà Thanh. Ông đam mê cờ vây và cũng là một trong những cao thủ thời đó.

Cờ vây là một trò chơi dạng chiến lược trừu tượng, dành cho hai người chơi trong một ván, trong đó mục tiêu là bao vây nhiều lãnh thổ hơn đối thủ. Trò chơi được phát minh ở Trung Hoa thời cổ đại vào hơn 2.500 năm trước, và được coi là trò chơi lâu đời nhất còn được tiếp tục chơi cho đến ngày nay.

🔻 1. Nước sâu thì chảy chậm - người điềm tĩnh đích thị cao nhân

Một lần nọ khi đang dẫn binh sĩ ra trận, Tả Tông Đường đi ngang qua một túp lều có treo tấm biển ghi rõ: “Thiên hạ đệ nhất kiện tướng cờ vây”.

Đối với người được xem là một trong những cao thủ cờ vây, thì đây là một thách đố. Tả Tông Đường trong lòng không phục, ông bước vào nhà tỏ ý muốn thách đấu với người treo tấm biển kia. Họ đấu với nhau 3 trận, kết quả Tả Tông Đường toàn thắng cả 3 ván.

Mọi việc đã quá rõ, Tả Tông Đường cười sảng khoái: “Giờ nhà ngươi hãy gỡ tấm bảng hiệu đó xuống đi!”. Ông vô cùng tự tin vào danh hiệu cao thủ cờ vây và cảm thấy thỏa mãn trước chiến thắng của mình.

Vị chủ nhà điềm tĩnh mỉm cười, nghiêng mình cung kính tiễn Tả Tông Đường ra trận.

🔻 2. Nghĩ cho đại cuộc

Với khí thế đang lên, Tả Tông Đường cùng quân đội của mình đã thắng một trận lẫm liệt.

Trên đường trở về, họ lại ghé ngang qua căn nhà chòi. Vị tướng rất tò mò, muốn xem xem tấm biển “Thiên hạ đệ nhất kiện tướng cờ vây” đã được gỡ xuống chưa, nhưng quá ngạc nhiên, nó vẫn được treo trên mái chòi.

Tả Tông Đường bước vào hỏi lý do tại sao tấm biển vẫn chưa được hạ xuống, vì danh hiệu “Đệ nhất kiện tướng cờ vây” từ lâu đã không còn thuộc về vị chủ căn nhà này?

Vị chủ nhà một lần nữa điềm tĩnh, bảo rằng ông ta vẫn là “Thiên hạ đệ nhất cờ vây”, và ngỏ ý đánh thêm 3 trận nếu Tả Tông Đường không phục. Không chút do dự, vị tướng quân nhận lời và nhanh chóng bước vào cuộc chiến phân chia cao thấp.

Trong cả ba trận này, Tả Tông Đường đều thua một cách tâm phục khẩu phục trước kỹ năng chơi cờ của đối thủ.

Ông vừa bàng hoàng, vừa ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại có thể như thế được?”

Vẫn điềm tĩnh như lúc thua 3 ván cờ lần trước, vị chủ nhà đáp: “Vì lần trước tướng quân có nghĩa vụ điều dắt binh sĩ ra trận, nên tại hạ không thể làm nao núng tinh thần của ngài. Giờ đây, ngài đã trở về trong vinh quang nên tại hạ quyết định chơi hết mình để phân rõ đâu là ‘Thiên hạ đệ nhất’”.

Tả Tông Đường hiểu ra ngay, cung kính hành lễ và chào tạm biệt “cao nhân”.

Qua câu chuyện trên, chúng ta có thể thấy, bậc cao nhân thật sự là những người có thừa khả năng giành chiến thắng, nhưng không phải lúc nào cũng nhất định phải thắng.

Họ có tài năng, đồng thời cũng có suy nghĩ rất sâu sắc. Họ biết nhìn xa trông rộng, nghĩ cho người khác để không phá hỏng đại sự.

Thay vì tâng bốc bản thân, họ sẵn sàng nghiêng mình nhường người một bước, từ đó đưa ra phương án xử lý phù hợp nhất. Vậy mới nói, người xưa có câu: “Bậc cao nhân rất biết cách thu lại ánh hào quang của chính mình”.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được ...

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người,...

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, l...