Chuyển đến nội dung chính

10 câu của người già nói rõ tài vận trong đời người

 10 câu của người già nói rõ tài vận trong đời người

Trong “Đạo Đức Kinh” có câu rằng: “Hoạ không gì bằng không biết đủ, lỗi không gì bằng tham dục đạt được, cho nên biết đủ thường sẽ đủ”. Một người có hạnh phúc hay không, không nằm ở việc họ có bao nhiêu tiền, mà nằm ở việc họ có biết đủ hay không. Tiền bạc đâu cần quá nhiều, đủ dùng là được. Cơm no áo ấm, vô ưu vô lo là hạnh phúc, không bệnh tật, chẳng tai ách là phúc phận. Người già trải qua một đời, lại càng hiểu rõ tài vận của đời người là đến từ đâu.

🔻 Cần kiệm trì gia phú, khiêm cung thọ ích đa

Cần kiệm thì gia đình phú quý, khiêm nhường, cung kính thì thọ ích nhiều.

Phú quý chỉ có hai con đường, thứ nhất là mở rộng tài nguyên, thứ hai là tiết chế nguồn lực. Cần kiệm có thể mở rộng tài nguyên, tiết kiệm có thể tiết chế nguồn lực. Một người chỉ cần không lười nhác, chăm chỉ, thì dù nhiều dù ít, chắc chắn cũng sẽ kiếm được tiền. Vào nhiều ra ít, tự nhiên cũng sẽ phú quý.

🔻 An phận bần nhất thời, bổn phận chung bất bần

An phận nghèo nhất thời, giữ tròn bổn phận cuối cùng chẳng thể nghèo.

Người an phận không tranh với đời, sẽ không chiếm lợi của người khác. Nhất thời họ có thể nghèo khó, nhưng sẽ không vĩnh viễn nghèo khó. Họ chăm chỉ làm tròn phận sự, nỗ lực làm tốt mỗi việc mình đảm trách, năng lực sẽ không ngừng đề cao lên, dần gọt giũa mình trở thành vàng ròng. Vàng ròng thì sẽ phát sáng.

🔻 Tài bất tiến cấp môn, phúc bất tiến thiên môn

Tiền tài không vào cửa gấp, phúc khí không đi cửa lệch.

Nếu giàu trong một đêm thì tiền tiêu cũng không xót, những đồng tiền ấy rất nhanh sẽ chảy đi mất. Nếu là số tiền dần dần tích luỹ mà thành, hiểu được rằng kiếm tiền không dễ, ngược lại lại có thể như dòng nước nhỏ mà chảy mãi không ngừng. Rất nhiều người trúng số độc đắc, nhưng không hạnh phúc, ngược lại cuộc sống lại trở nên tồi tệ hơn. Bởi vì cuộc sống không có đường tắt, hạnh phúc phải được vun đắp từng bước mới thành.

🔻 Biến địa thị hoàng kim, nhất phân bản sự nhất phận ngân

Khắp mặt đất là vàng, bản sự một phân vàng bạc một phần.

Bản sự lớn bao nhiêu thì bê chiếc bát lớn bấy nhiêu. Nếu bản sự 3 phần nhưng lại ăn cơm 10 phân thì chắc chắn là đầu cơ trục lợi, ắt hẳn chẳng thể dài lâu. Trên đời này, cơ hội trải đầy mặt đất. Oán trời trách người chi bằng thúc ngựa chạy nhanh, chỉ cần bạn nỗ lực, thì không sợ chẳng cất đầu lên được.

🔻 Bãi độ bãi đáo giang biên, tạo tháp tạo đáo tháp tiêm

Chèo thuyền phải cập bến khách mới có thể sang sông, xây tháp phải xây từ móng tới ngọn.

Trên thế giới này, con người tuyệt đại đa số đều chết ở đoạn đường cuối cùng. Không phải vì nhìn thấy hy vọng mới kiên trì, mà là vì kiên trì nên mới nhìn thấy hy vọng. Hoa sen ngày thứ 29 mới bung cánh được một nửa, nhưng ngày thứ 30 lại nở rộ đầy đầm. Tiếc thay rất nhiều người lại dừng lại ở ngày thứ 29, thành công tưởng như xa xôi vô vọng, kỳ thực chỉ cần sải một bước chân cuối cùng mà thôi.

🔻 Đăng thường bát tài lượng, đao thường ma tài khoái

Đèn thường khêu thì sáng, dao thường mài thì sắc.

Cần cù bù thông minh là lời dạy rất hữu dụng, chịu khổ một phần, tài năng một phân. Chăm khêu đèn thì đèn sẽ sáng, chăm mài dao thì dao sẽ sắc. Dẫu thông minh thế nào cũng không thể thiếu sự nỗ lực. Dù bận bịu thế nào cũng đều nên lấy chữ “Cần” làm gốc. Rất nhiều người phương Tây đều có thói quen đọc sách trên tàu xe, khi chờ đợi.

🔻 Tài lai sinh ngã dị, ngã khứ sinh tài nan

Tài vận đến thành tựu ta thì dễ, ta đi tìm cửa sinh tiền tài thì khó.

Có câu thời thế tạo anh hùng, thuận thế mà hành, hiểu được cách nắm vững thời cơ là một môn học vấn. Bởi vì nói tài vận, chữ tài đi kèm với chữ vận, nên tiền bạc phú quý không phải là điều có thể cưỡng cầu.

🔻 Đại phú do mệnh, tiểu phú do cần

Đại phú quý do mệnh, tiểu phú quý nhờ cần cù.

Mỗi người đều chăm chỉ thì sẽ được tiểu phú quý. Nhưng muốn đại phú đại quý, thì cần xem vận mệnh của bạn thế nào. Trong mệnh có thì cuối cùng sẽ có, trong mệnh không có thì chớ cưỡng cầu. Dốc lòng vì thế sự, vâng theo thiên mệnh, làm tốt phận sự của mình, mọi chuyện còn lại cứ để tuỳ duyên.

🔻 Vị phú tiên phú chung bất phú, vị bần tiên bần chung bất bần

Chưa giàu mà khoe của cuối cùng chẳng thể giàu, chưa nghèo mà nghĩ tới cảnh nghèo, nghèo không nổi.

Người chưa giàu mà tỏ ra giàu có khoe khoang, cuối cùng giàu không nổi. Người không nghèo nhưng luôn biết giữ mình, biết “một miếng khi đói bằng một gói khi no” thì sẽ luôn hiểu được cần phải tiết kiệm, quý trọng tài phú, đời này tài vận rồi cũng sẽ có đủ.

🔻 Náo lí tranh tiền, tĩnh xứ an thân

Kiếm tiền mưu sinh nơi ồn ào, an thân ở xứ tĩnh tại.

Cuộc sống nằm ở chốn thấp, linh hồn mới ở nơi cao. Nơi nhiều người, ồn ào huyên náo thì nhu cầu cũng nhiều, cơ hội buôn bán tự nhiên cũng nhiều, thích hợp nhất với việc kiếm tiền. Nhưng nơi một người lập thân chắc chắn phải tĩnh tại, nơi thanh tĩnh mới có thể tu hành, tu tâm.

Tâm linh thánh khiết tĩnh lặng mới không đánh mất bản tính giữa chốn danh lợi phồn hoa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được ...

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người,...

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, l...