Chuyển đến nội dung chính

Giáo dục con người không phải là nuôi cho lớn, làm cho thi đỗ

 Giáo dục con người không phải là nuôi cho lớn, làm cho thi đỗ

Trong giáo dục và quản trị con người có một nguyên lý vàng là người dẫn đường hay người quản lý cần phải biết gia tăng áp lực VỪA ĐỦ và thích hợp với đối tượng mình cần dẫn dắt hay quản lý.

Nếu áp lực quá yếu anh ta sẽ dễ lơ là, quên đi trách nhiệm nhưng nếu quá mạnh sẽ là sự can thiệp vào nhân cách, sự tôn nghiêm của cá nhân và mất đi động lực bên trong.

Trong học tập, người ta vốn chỉ chú ý đến động cơ ngoài – với hi vọng thưởng, phạt bằng lời khen, giấy khen, tiền… sẽ làm cho học sinh học tốt. Nhiều người tin rằng kỉ luật sắt sẽ làm cho học sinh học tập trung và hiệu quả.

Thật ra moi thứ nói trên chỉ có tác dụng khi nó không mâu thuẫn với động lực nội sinh (động lực trong) của học sinh. Đó là sự say mê học tâp, là năng lực tập trung, là khát khao chiếm lĩnh điều chưa biết, là khát vọng thể hiện bản thân và mài sắc bản thân mình.

Nếu như nó mâu thuẫn nhau, kỉ luật sẽ phản tác dụng.

Bộ não của cơ thể người rất thông minh. Khi nó gặp tác nhân có hại nó sẽ sinh ra cơ chế phòng vệ. Đó là lý do giải thích tại sao khi bị ép buộc vô lý hay khi thấy học không hứng thú con người ta lại cảm thấy mỏi mệt, buồn ngủ… Đấy là tín hiệu não và hệ thần kinh phát ra để yêu cầu được… nghỉ.

Việc học liên tục trên 8 tiếng một ngày đối với thanh niên đang độ lớn là phi khoa học và phản nhân văn.

Nếu có động lực từ phía trong người ta có thể học bất cứ ở đâu, bất cứ khi nào không cần ngồi vào bàn ghế hay cầm sách. Họ có thể suy nghĩ về nó và đào sâu suy tưởng ngay cả khi đang làm các việc khác.

Để có động lực trong thì người học phải có mối quan tâm, hứng thú và sự say mê. Đây là thiên tính của đứa trẻ khi mới chào đời. Sau này do sự tác động vô lý của môi trường, cha mẹ, giáo dục nhà trường mà nó dần bị triệt tiêu.

Động lực trong thường này sinh trong môi trường gắn liền với tự do, dân chủ và ý thức sâu sắc về bản ngã của mình.

Điều đó cần đến sự hiểu biết và dũng cảm trước hết của bố mẹ và không phải chỉ ngày một ngày hai mà có được.

Muốn có một con người tốt không đơn giản là nuôi cho lớn, làm cho thi đỗ là xong.

Nhiều nhà giáo trong 30 năm đi dạy đã tạo ra vô số các học sinh giỏi và có bằng cấp. Nhưng nếu như các học trò đó chỉ học để lấy bằng, đi làm để kiếm tiền, thậm chí là học để ngồi vào đâu đó rồi mong chờ gặt hái bổng lộc thì sự nghiệp của nhà giáo này là thất bại. Tội nhiều hơn công.

Muốn con có khả năng tập trung và ý thức về trách nhiệm của bản thân trong học tập thì từ nhỏ phải tạo điều kiện tối đa cho con tập trung, say mê và biểu đạt bản thân trong môi trường dân chủ, tự do. Đừng bảo hộ quá mức khi con nhỏ hoặc nhăm nhăm kiếm tiền để chờ con lớn lên cho con vào học trường đỉnh, trường kỉ luật thép vì như thế là làm ngược quy trình. Những cá nhân ý thức sâu sắc về tự do thường là những người biết khắc kỉ – chế ngự bản thân và tôn trọng luật chơi chung.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được ...

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người,...

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, l...