Chuyển đến nội dung chính

Muốn học đạo đối nhân xử thế, bốn loại tâm lý sau cần phải bỏ

 Muốn học đạo đối nhân xử thế, bốn loại tâm lý sau cần phải bỏ

Khi đối nhân xử thế, nếu luôn mang tâm ngạo mạn, dối trá, đố kị, hoài nghi, thì tự mình sẽ làm cho người khác xa lánh. Thời cổ đại, các bậc thánh hiền hay những người giác ngộ dù có trí tuệ thâm sâu đến mấy vẫn có thể tiếp nhận được hết thảy ý kiến phê bình, lại có thể bao dung người khác, đối nhân xử thế rất khiêm tốn đúng mực.

🔻 Người có tâm ngạo mạn sẽ đặt mình lên trên, tự thấy mình ưu việt hơn để mà cợt nhả người khác. Với những ai địa vị thấp hơn mình, hay những ai cần mình, thì người đó sẽ không chỉ trước mặt không tôn trọng, mà còn thầm cười nhạo sau lưng.

Nhìn vào những người có hành vi ngạo mạn, bạn sẽ thấy họ thật đáng cười chê, chỉ vì chút khả năng mà vênh váo mãi không thôi. Bản thân người như thế nếu có thể tự kiểm điểm, thì cũng sẽ xấu hổ đến mức toát mồ hôi đầm đìa.

🔻 Người mang tâm dối trá thì nặng nề nhất là người mà ngôn từ mười phần uyển chuyển dễ nghe, nhưng trong lòng lại hoàn toàn trái ngược. Bề ngoài đối với người khác tốt đẹp, nhưng lại âm thầm đâm chọc sau lưng. Người như thế, có thể trong lúc ngắn ngủi ban đầu được người khác ngưỡng mộ, nhưng qua lại đôi lần sẽ lộ rõ bản tính.

Nhìn loại người dối trá này, bạn sẽ thấy cần phải tránh xa, không muốn cùng họ ở chung. Bản thân chúng ta khi nói việc dối lòng cũng sẽ mất tự nhiên, cảm thấy xấu hổ trong tâm. Vậy mà những người mang tâm dối trá lại nói nhiều quen miệng, chẳng hề thấy đỏ mặt.

🔻 Người có tâm đố kị thường nghĩ rằng mình có khả năng hơn người. Vậy nên khi nghe người khác được khen thì lấy làm tức giận ghê lắm, cho rằng lời khen ấy là sai. Khi người khác có điều gì vui, thì lại cảm thấy bực bội, tìm đủ lý do để chê bai ngờ vực, lấy đủ cái cớ để hạ thấp người ta. Loại người này sẽ lấy chỗ yếu của người khác làm niềm vui nhỏ nhen của mình, sử dụng ưu điểm của mình để đánh giá nhược điểm của người khác.

Đối với người có tâm đố kị, thì phần lớn cuộc đời họ sẽ chẳng tìm đâu ra được một phút bình yên, vì luôn cảm thấy bất bình trước thành công của người khác. Cuộc sống đối với họ quả là hết sức mệt mỏi.

🔻 Người mang tâm nghi ngờ, nghe người ta nói điều gì đó, có thể chỉ là thuận miệng nói một chút thôi, kẻ ấy lại cứ mãi nghĩ rằng: “Người này rốt cục cười nhạo ta hả? Kẻ ấy lại chế giễu ta việc gì đây?”. Người như thế thường là từ đó bắt đầu kết oán với người khác.

Người có tài đức và kiến thức nghe người khác giễu cợt mình thì thường hoàn toàn chẳng để tâm, như thế không phải là giảm bớt rất nhiều điều phiền não sao?

Ngạo mạn, dối trá, đố kị, hoài nghi đều là những chủng tâm rất xấu. Muốn học đạo đối nhân xử thế, thì không chỉ cần học cái hay của người, mà còn phải loại bỏ đi những cái dở của mình. Chính vì thế, bốn chủng tâm trên nhất thiết cần phải bỏ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý nghĩa “Nhất mệnh – Nhì Vận – Tam Phong Thuỷ – Tứ Âm Phúc – Ngũ Tri thức”

  Theo quan niệm của những sách cổ học thuật số Phương Đông xưa có câu: “Nhất mệnh, nhì vận, tam Phong Thuỷ, tứ âm phúc, ngũ tri thức”. Câu này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là số mệnh là yếu tố quyết định toàn cục cuộc đời của một con người, tiếp đến là ảnh hưởng của thời vận, thứ ba là ảnh hưởng của phong thủy. Nói cách khác, số mệnh và sinh ra gặp thời là yếu tố tiền định thuộc tiên thiên; phong thủy là hậu thiên, được quyết định bởi hành vi của đương số và sự điều chỉnh môi trường sinh sống. Ngay từ lúc con người sinh ra đã được trời ban cho một “Số mệnh”, từ trong “mệnh” đó sẽ diễn sinh ra “vận” để chi phối cuộc sống sau này. Mệnh là sinh ra đã có sẵn, không thuộc phạm vi khống chế của bản thân, ví dụ như xuất thân, tướng mạo, cá tính, số lượng anh chị em,…, đó chính là “số mệnh” tiên thiên không thể thay đổi được, nên người xưa bình thản tiếp nhận và chấp nhận sống chung với nó. Căn cứ vào lý luận của Tử Vi Đẩu số, Tử Bình, Bát Tự Hà Lạc,… cuộc đời thực tế của con người là được ...

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

  Có những thứ ở trên đời nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; ngược lại, thứ không phải của bạn, thì dù có cố tranh giành nó cũng sẽ tự rời xa… Trong tình yêu cũng thế, bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc. Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở. Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người,...

Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra

  Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất rất quan trọng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng. Vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện. Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu nhẹm đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa. Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống đó là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. 4 mùa xuân hạ thu đông cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên tại một chỗ. Và ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận rằng trái đất cũng di chuyển vậy thì làm gì có khái niệm mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Một đôi giày, l...